Chào Guest | Nhóm "Guests" | RSS
Image Image Image Image Image Image Image Image
KHO PHIM CHẤT LƯỢNG CAO - MOVIES STORE
LINK MEDIAFIRE, JUMBOFILES, RAPIDSHARE, UPLOADED

[ CHỦ ĐỀ MỚI · THÀNH VIÊN · NỘI QUY · TÌM KIẾM · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
Forum moderator: bacsilamsang  
Forum » Sức khỏe và đời sống » 360 độ Y học » Ký ức của thiếu nữ ((Truyện ngắn y học))
Ký ức của thiếu nữ
bacsilamsangDate: Thứ 7, 2011-06-11, 10:18 PM | Message # 1
Đang bay
Group: Moderators
Messages: 99
Reputation: 0
Status: Offline
Mỗi khi mặt trời mọc trên bãi biển thơ mộng này, người ta lại thấy bóng dáng yêu kiều của một cô gái đang ngồi trên bãi cát trắng phau đón những tia nắng đầu tiên. Phải, chắc hẳn đó là sở thích lãng mạn thường thấy của những thiếu nữ đang tuổi 22 mộng mơ, cái tuổi mà con tim hư hỗn khó bảo nhất. Hoa, đó là tên cô gái ấy, và cũng là tên của một vẻ đẹp thiên nhiên.

Ai mà không rung động trước cảnh ban sớm nơi đây, xin cam đoan rằng người đó không hề biết cảm nhận cái đẹp, và dường như nó còn đẹp hơn rất nhiều khi có sự xuất hiện của cái vóc dáng mỏng manh ấy. Những sợi nắng hồng da cam sao mà quyến rũ đến thế. Những tia nắng như những sợi tơ nhện, những sợi tơ này được tỏa ra từ một cái hình bán nguyệt hồng ửng phía sau vách núi trước mặt, mà người ta gọi đó là mặt trời bình minh. Những sợi tơ ấy tuôn ra từng chùm, đan xen lẫn nhau, chen chúc, nô đùa, xô đẩy nhau nhuộm màu cho dải cát. Và có lúc chúng chạm vào tà áo trắng mỏng manh đang bay phấp phới trước ngọn gió mang đầy vị mặn ấm áp của biển.

Hoa ngồi đó, chỉ một mình, cô khẽ nhắm mắt và mỉm cười, hơi đưa cái mũi thon vưon nhẹ ra phía trước, cô dang hai tay và hít một hơi thật dài, cặp má tròn bầu bĩnh dường như cũng ửng hồng lên theo màu nắng. Một khuôn mặt thánh thiện và đầy đáng yêu. Hoa ước gì lúc này có một chàng hoàng tử tuấn tú nào đó xuất hiện ngay phía sau lưng cô, và lúc ấy cô sẽ trở thành nàng Kate, được bay trước mũi con tàu Titanic.

Rồi cô bắt đầu khẽ hát: “Gọi nắng, trên vai em gầy đường xa áo bay,… Gọi nắng, trên vai em gầy đường xa áo bay,... Gọi nắng, trên vai em gầy đường xa áo bay...” Hoa cau mày: ”Lạ thật, sao mình không nhớ câu tiếp theo nhỉ?”

- “Nắng qua mắt buồn lòng hoa bướm say,... lối em đi về trời không có mây,... đường đi suốt mùa nắng lên thắp đầy...”

- “Ai vừa hát vậy nhỉ?” - Hoa giật mình quay lại phía sau.

- “Xin lỗi, tôi có thể ngồi đây ngắm bình minh với cô được không” – Giọng nói trầm ấm phát ra từ một chàng trai, anh ta dong dỏng cao, nước da ngăm ngăm, khuôn mặt chữ điền, trên khuôn mặt ấy nổi bật lên là đôi mắt sáng long lanh rất có hồn núp dưới hai hàng lông mày rậm. Trong đôi mắt anh ta toát lên một vẻ đượm buồn nhưng dường như anh đang cố gắng giấu đi. Anh mỉm cười dịu dàng và tiến chầm chậm lại phía Hoa.

Hoa tỏ ra đôi chút ngạc nhiên, không biết người đàn ông này đã đến đây quan sát cô từ bao giờ. Sau hơn một chục giây nhìn anh ta, cô mới khẽ nói:”Vâng, anh cứ tự nhiên”

Hoa đang tự vấn mình bằng một mớ những câu hỏi trong đầu: ”Mình chưa gặp bao giờ, nhưng sao anh này trông quen quá nhỉ? Hay là anh ta giống ai đó mà mình quen? Mà giống ai nhỉ? Nhưng được cái khuôn mặt anh ta cũng đáng yêu đấy chứ, chẳng lẽ chàng bạch mã hoàng tử của mình xuất hiện rồi à? Không, chắc là không có chuyện đó đâu, tao cảnh cáo mày lần nữa, cái con tim khó bảo này!”

Anh từ từ ngồi xuống bên cạnh cô, hai cặp mắt cùng nhau hướng ra phía biển, lúc này mặt trời đã lên vượt khỏi dãy núi và hiện ra toàn bộ hình hài của nó. Còn những sợi nắng thì có vẻ như không muốn nô đùa nữa và chuyển thành màu vàng kể từ khi có sự xuất hiện của chàng trai.

Sau một hồi lâu im lặng. Anh chàng bắt đầu nhẹ nhàng lên tiếng:

- Tôi tên là Hoàng, còn cô?

- Tên anh thật là hay, tên tôi cũng hay và cũng vần H, anh đoán đi? – Hoa mỉm cười một cách tinh nghịch.

- Để tôi đoán nhé, cô tên là Hoa đúng không?

- Trời ạ, sao anh đoán giỏi vậy?

- Ừ thì tôi thường hay gặp may mắn mà!!! – Hoàng cười dễ thương

- Vậy hả??? Vậy anh đã may mắn gặp bao nhiêu cô gái đáng yêu rồi?

- Đúng vậy, tôi đã gặp rất nhiều cô gái đáng yêu, nhưng,...

- Nhưng sao? Anh nói tiếp đi. Sao tôi nhìn mặt anh buồn vậy, kể cho tôi nghe đi, xem tôi có thể giúp gì cho anh không?

- Không có gì cả đâu, đó là cuộc đời và đành phải chấp nhận, và tôi sẽ luôn luôn chấp nhận! – Hoàng nói
trong khi hơi cúi mặt xuông

- Trời ạ, sao anh nói khó hiểu quá, mau nói đi, anh làm tôi tò mò rồi đấy! – Hoa tỏ vẻ sốt ruột

- Được, tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện của tôi... Đúng... tôi... rất may mắn, khi có rất nhiều cô gái đáng yêu đã trao tình cảm cho tôi,... nhưng... điều đó chẳng có một nghĩa lý gì hết... Bởi vì... tôi chỉ yêu một cô gái... và... đến bây giờ... vẫn thế! – Hoàng nói ngắt dừng. Cái ngày đó thật là đẹp, cái ngày mà tôi quen cô ấy đấy. Từ cái nhìn đầu tiên sâu thẳm vào trong đôi mắt đen láy ấy, tim tôi đã dạt dào yêu thương. Đó là cái ngày mà tôi gặp cô ấy trên bãi biển thơ mộng này, và nghe cô ấy đang hát bài Hạ Trắng.

- Bài Hạ Trắng là bài gì vậy?

- Cô không biết thật sao? Bài Hạ Trắng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn!

- Không, thực sự tôi không biết bài này

- Thế tại sao lúc nãy cô lại hát Hạ Trắng?

- Đó là bài Hạ Trắng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ư? Tại sao tôi lại không nhớ gì hết nhỉ? Thôi, anh kể tiếp đi, tôi đang tò mò đây!

- Vâng... và từ đó trở đi, không hẹn mà gặp, ngày nào cũng vậy, cả hai chúng tôi lại cùng nhau đến bãi cát này để ngắm nhìn những gì đẹp nhất mà bình minh đã ban cho con người. Vâng... có lẽ tình yêu thiên nhiên đã làm cho hai tâm hồn chúng tôi đồng cảm với nhau và hai thế giới của chúng tôi gắn kết, quả ngọt của sự gắn kết này chính là tình yêu... Cuối cùng thì cô ấy đã đồng ý làm tri kỉ của tôi.

- Anh kể hay lắm, anh kể tiếp đi! – Đôi mắt của Hoa đang long lanh xúc động.

- Tình yêu ngọt ngào của chúng tôi không kéo dài được bao lâu thì có chuyện.

- Sao thế? Hai người chia tay à? Vì sao? – Đôi môi mỏng manh của Hoa run lên bần bật, giọng nói trở nên run rẩy

- Không phải chia tay, chuyện này không liên quan đến tình cảm của chúng tôi. Nhưng càng ngày tôi càng thấy cô ấy rất lạ, cô ấy không còn như trước, đúng như vậy. Cô ấy luôn kêu với tôi là đau đầu, thậm chí mỗi sáng cô ấy còn giận tôi vì tối hôm trước tôi không gọi điện thoại chúc cô ấy ngủ ngon. Nhưng, tôi luôn nghĩ đến cô ấy từng giờ, từng phút, từng giây, từng khoảnh khắc, có khi nào những việc như thế tôi lại quên cơ chứ. Thực ra, tôi không quên, mà cô ấy quên. Không phải cô ấy cố tình quên, mà là cuộc sống đã bắt cô ấy phải quên, và dần dần cô ấy phải quên đi tất cả, cô ấy đã phải quên đi mất lời bài hát Hạ trắng của nhạc sĩ vĩ đại Trịnh Công Sơn, cô ấy đã phải quên đi khuôn mặt của tôi, tên của tôi và tình yêu của tôi dành cho mình cô ấy. Và cuối cùng cô ấy sẽ quên đi tất cả, quên đi bản thân cô ấy và cô ấy sẽ không còn biết được mình đang tồn tại trên thế giới này nữa hay không. Cô ấy bị Bệnh mất trí, bác sĩ nói, bệnh này chủ yếu gặp ở người già, gặp ở tuổi của cô ấy chỉ là một phần triệu. Tại sao, tại sao chứ? Tại sao không phải là chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín người khác, mà lại là cô ấy cơ chứ. Tại sao lại là em hả Hoa? Tại sao không phải là anh?

Hoa sững người không hiểu chuyện gì, đột nhiên Hoa bật khóc nức nở, ôm xiết lấy cổ Hoàng, nước mắt Hoa tuôn rơi theo những đợt sóng xô bờ cát, chảy xuống mặn mòi và tinh khiết như biển cả, thấm đẫm một bên vai áo của Hoàng.

- Em nhớ ra rồi! Anh yêu dấu, em xin lỗi, em xin lỗi anh rất nhiều, em không cố ý, em muốn nhớ lắm, nhưng em không thể nhớ ra anh, hãy tha lỗi cho em. Em xin anh, cũng hãy quên em đi, vì yêu em, anh chỉ đau khổ mà thôi.

- Không đâu em, em không có lỗi gì cả. Mỗi lần nhìn thấy em hạnh phúc và thanh thản trên bãi biển này, là lòng anh bình yên lắm rồi.

... ...

Một lát sau, Hoa bỗng vùng lên và đẩy Hoàng ra xa:

- Bốốốpppp!!! Anh làm gì vậy? Anh là ai? Tại sao anh lại ôm tôi? Đồ sở khanhhh!!!!! – Hoa tát Hoàng một cái rõ mạnh, rồi gào lên, vẻ mặt cô mang một vẻ vừa sợ hãi, vữa dữ dằn.

- Anh... hiểu rồi... trí nhớ của em chỉ tồn tại được một phút ngắn ngủi, nhưng đối với anh luôn là vô giá. Không sao đâu em, chỉ cần mỗi ngày có một phút ấy để em nhận ra anh là đủ rồi! Anh sẽ mãi bên em, cho dù thế nào đi nữa, cho dù chỉ có một phần triệu cơ hội khỏi bệnh cho em, anh cũng hi vọng và anh cũng sẽ chờ, chờ đến một ngày nào đó em khỏi bệnh và em sẽ đồng ý làm vợ của anh!!! Chào em, hẹn gặp em ngày mai nhé em yêu!

Sáu năm trời dài hơn sáu thế kỉ đối với Hoàng, mỗi buổi sớm bình minh trong sáu năm vừa qua, ngày nào cũng vậy, hai người đã không hẹn mà gặp, nuốt nước mắt vào trong, anh nói những lời tạm biệt đầy nghẹn ngào!

<Bác sĩ lâm sàng>
 
Forum » Sức khỏe và đời sống » 360 độ Y học » Ký ức của thiếu nữ ((Truyện ngắn y học))
  • Page 1 of 1
  • 1
Search:

  GOOD LUCK!   Main   Registration   Login  
Namecheap.com - Cheap domain name registration, renewal and transfers - Free SSL Certificates - Web Hosting
menu

tip

Chia sẻ



Clicksia
SEO sprint - Всё для максимальной раскрутки!
Copyright 2024 © DTD88 Make a free website with uCoz